Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy! Chương 96: đại lão bản x duyên phận Chương trước Chương tiếp Tùy chỉnh Tải ebook Một tiếng 'Mẹ', là mẹ ruột. Lâm Sanh chờ mẹ vợ, mẹ vợ tới, mẹ ruột cũng tới, này hay rồi, bà thông gia gặp mặt. Còn có thể làm sao, Lâm Sanh cười ngượng ngùng thêm chút xấu hổ, mời hai bà mẹ vào nhà. Vừa bước ra khỏi nhà thờ sau Thánh lễ thiếu nhi chiều Chúa Nhật, một hơi nóng hầm hập phả thẳng vào mặt chúng tôi. Đứa cháu gái bé bỏng bỗng giật mình ôm chặt lấy tôi, rồi hỏi: "Bác! Cái gì mà sao nó thở ra nóng thế!". Tôi nhẹ nhàng bế cô bé lên rồi nói với nó: "Đấy là cục nóng điều hòa của nhà thờ đấy con gái ạ". Chỉ vì tôi nghe nói, bà là người thân bác sĩ T, đàn anh tôi. Nên tôi đã liên lạc anh ấy để xác minh, nếu thật vậy. Thì tôi, theo tình cảm anh em. Nhắm mắt bỏ qua. Nhưng xui cho bà. Ông anh tôi gọi lại cho tôi và nói:" bà đó chỉ là người quen thôi, chứ ko phải là người Như là chút chi hơi hướng của người xưa? Tôi đương nghĩ đến con trai cụ Chánh Phi, cậu bé Hưng hồi ấy mới 9 tuổi. Nga Sơn và xứ Thanh đương xơ tướp trong nạn đói năm Dậu 45. Nhà cụ Chánh hằng tâm hằng sản bỏ gạo thóc kho lẫm ra cứu tế khắp nơi. Do tài khoản nhỏ, tôi chỉ định mua tối đa 100 cp, nhưng Ms. H liên tục hối thúc tôi mua 300 cp (và tôi lại làm theo). Sau 1 tuần, tôi thấy giá bắt đầu giảm, tôi đã định cắt lỗ nhưng Ms. H trấn an tôi, bảo là giá chỉ đang điều chỉnh thôi. Sau 1 tuần nữa, giá đã tuột Tác phẩm: Tổng tài lại gọi tôi đến nhà chị ấy. Tác giả: Ta là Phong Tử. Nhân vật chính: Lâm Sanh nhân viên quèn kiêm bảo mẫu x Hứa Nam ngự tỷ tổng tài. Editor: Min Ps. Tổng tài ngự tỷ sở thích ăn hiếp tiểu nhân viên, đấu khẩu suốt ngày và tất nhiên # bh # bảomẫu # hiendai # nhanvien # tổngtài. "Lục tổng, thứ ngài cần tôi đều mang tới hết rồi, giờ bắt đầu được chưa?" Người tới mặc một chiếc quần bò rách với áo xám mỏng, tai trái đeo một chiếc khuyên xanh đậm hình cột mốc. Ninh Tịch kinh ngạc phát hiện, người này rất quen mắt. Tất nhiên, ý của quen mắt nghĩa là Ninh Tịch có biết anh ta, nhưng anh ta không biết Ninh Tịch. g8F2. Chân trái bị giẫm lên, trong ngày thì đau muốn chết, nhưng qua ngày thứ hai thì không còn đau như vậy nữa. Lâm Sanh sửa soạn ổn thỏa xong, thì đi ra ngoài ăn cơm với Thẩm Bình, lúc đi ra khỏi nhà còn cố ý dừng lại một chút, rướn cổ qua nhìn vào trong cửa nhà kế bên một cái, ai ngờ vừa vặn đụng phải Hứa Nam bước ra ngoài. Ánh mắt hai người đối diện nhau, Hứa Nam ngơ ngác một chút, dường như không nghĩ tới sẽ gặp lại Lâm Sanh thêm lần nữa. Lâm Sanh thì bị dọa sợ tới mức tim đập điên cuồng, mặc dù bị tiểu tỷ tỷ xinh đẹp giẫm một cước, cô rất tức giận. Nhưng cô phải thừa nhận, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này thật đẹp, làn da trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh xõa ở trên vai, cô đoán son môi mà tiểu tỷ tỷ xinh đẹp xài nhất định là màu hồng nhạt, trên người thì mặc một chiếc quần dài trắng giản dị, làm nổi bật lên vóc người cao gầy, dưới chân thì mang đôi giày cao gót chừng mười centimét. Giày cao gót mười centimét. Đây là ác mộng của cô. Lần đầu tiên trong đời bị giày cao gót giẫm. Lâm Sanh qua một lúc lâu vẫn chưa có hoàn hồn, cứ nhìn chằm chằm vào giày cao gót của Hứa Nam, cho đến khi Hứa Nam không tự chủ dịch chân vào trong cửa, thì càng thêm xác định được cái tên trước mặt này có bệnh, tuyệt đối là bệnh không nhẹ. Hứa Nam nhíu mày, vốn là muốn đi ra ngoài, nhưng xoay người lại đi vào nhà. "Sanh Sanh, cậu đang nhìn cái gì vậy?" Thẩm Bình đã đi xuống được nửa tầng lầu, thấy Lâm Sanh còn đứng yên ở trước cửa, tức giận la lên, "Còn không mau đi." Lâm Sanh vội vàng đáp "À, tới đây." Ra ngoài ăn nồi lẩu siêu cay, Lâm Sanh ăn nhiều đến nỗi nước mắt mồ hôi chảy ròng ròng, cũng không quên moi móc cái người giẫm lên chân cô, cô còn hỏi Bình Bình, nếu như mỹ nữ thật sự ở đối diện nhà cô, thì phải làm sao bây giờ? Có nên báo thù hay không? Ý kiến của Bình Bình là, báo thù cái gì chứ, có chút chuyện mà cứ đánh rắm cho to lên, là do cô làm sai trước, nếu người ta thật sự ở cạnh phòng cô, thì lo qua xin lỗi người ta đi. Cô suy nghĩ ở trong lòng, mỹ nữ này đột nhiên xuất hiện, còn ra ra vào vào phòng ở đối diện cô, chẵng lẽ đúng là hàng xóm mới của cô à. Nhìn đi, quá xui xẻo, nữ nhân xém nữa giẫm cô thành người què lại ở đối diện cô. Nếu thật sự ở đối diện, thì đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, hai người thành hàng xóm, mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nhưng không được 'xấu hổ muốn chết'. Đặc biệt là đôi giày cao gót mười centimet kia, giày cao gót chết tiệt. Cô phải đi mua mấy đôi giày cao gót về, nhất định phải cao hơn nữ nhân kia mới được. Xem ai có thể giẫm lên được. Vì vậy, sau đó. Lâm Sanh vì xác nhận hàng xóm mới chính là nữ nhân giẫm cô, ngoại trừ chờ dịp phỏng vấn tìm việc làm, thì mỗi ngày đều ngó qua phòng ở đối diện. Bad gateway Error code 502 Visit for more information. 2023-06-13 021851 UTC You Browser Working Amsterdam Cloudflare Working Host Error What happened? The web server reported a bad gateway error. What can I do? Please try again in a few minutes. Cloudflare Ray ID 7d66d8641c5bb72b • Your IP • Performance & security by Cloudflare Diệp Đồng cũng vô cùng bất ngờ khi gặp Lâm Sanh ở trong công ty XS, càng bất hơn hơn nữa là Lâm Sanh làm ở trong bộ phận của cô. Bốn ngày trước, cô ở trong bệnh viện, không cẩn thận bị trật chân, tài liệu bị rớt hết xuống đất, tiểu cô nương Lâm Sanh này đã nhặt lên giúp cô. Một chuyện nhỏ cũng đủ để chứng minh tâm địa thiện lương của một người, cho nên, khi Diệp Đồng gặp lại Lâm Sanh lần nữa, không khỏi sinh ra chút hảo cảm với Lâm Sanh. Ban đầu người dẫn Lâm Sanh đi là trưởng phòng tài vụ, Diệp Đồng muốn chiếu cố Lâm Sanh một chút nên dẫn Lâm Sanh đi tham quan công ty một vòng, giới thiệu vắn tắt về công ty, chức năng và quản lí của các bộ phận, với các bộ phận có quan hệ với phòng tài vụ. Điện thoại đột nhiên rung lên, Lâm Sanh đi ở phía sau Diệp Đồng, nghe Diệp Đồng giới thiệu, lúc đầu cũng không để ý tới, điện thoại lại rung lên một cái, Lâm Sanh cũng không để ý tới, cô vô cùng ngoan ngoãn nghe lãnh đạo nói. Quanh đi quẩn lại hết nửa tiếng. Từ chuyện lớn cho đến chuyện nhỏ, Diệp Đồng rất kiên nhẫn giải thích cho Lâm Sanh, trong lòng Lâm Sanh vô cùng cảm kích, lãnh đạo lại có thể chiếu cố một đứa tép riu như cô tới vậy, xem ra sau này phải làm việc thật tốt, không được có sai sót. Đã thấy đủ loại mỹ nữ, Lâm Sanh nhìn Diệp Đồng, hai mắt xuất hiện ngôi sao nhỏ, khác với Hứa tiểu thư, Hứa tiểu thư là mỹ nữ có gai, tiếu lý ngàn đao*, cứ thay đổi sắc mặt bất ngờ, mà Diệp Đồng thì khác, Diệp Đồng là mỹ nữ ôn nhu, chỉ cần ở chung thì sẽ cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Cho tới lúc có một người đàn ông đến bên cạnh, cắt ngang lời nói của Diệp Đồng "Diệp tổng, ngài hãy tới đây một chút." Diệp Đồng xoay người, cười cười với Lâm Sanh "Em chờ tôi ở đây, tôi sẽ lập tức quay lại." "Được, Diệp tổng." Lâm Sanh trả lời, nhìn Diệp Đồng đi tới phòng làm việc ở bên cạnh, suy nghĩ một chút, lúc này cô mới lấy điện thoại ra, không thấy thì không biết, vừa thấy là đã giật mình, thì ra là Hứa tiểu thư gửi WeChat tới. Hứa tiểu thư Tới trễ à. Hứa tiểu thư Tới trễ trừ tiền lương. Lâm Sanh cho rằng Hứa tiểu thư là HR, làm việc trong bộ phận nhân sự, kế toán tiền lương và đánh giá hiệu suất mỗi tháng của công ty, cô bĩu môi, ngón tay nhanh chóng gõ chữ rồi gửi qua Thật ngại quá, để cô thất vọng rồi, đang ôm đùi của tổng giám đốc bộ phận, tạm biệt, đừng làm phiền. Để điện thoại ở chế độ yên lặng, bỏ vào túi. Trong phòng làm việc của tổng giám đốc. Hứa Nam nhận được WeChat này, khóe miệng giật giật mấy cái, Lâm tiểu thư thật có bản lĩnh, mới đi làm ngày đầu tiên mà đã ôm bắp đùi tổng giám đốc bộ phận rồi. Vài phút sau, Diệp Đồng đi ra khỏi phòng làm việc "Lâm Sanh, nói nhiều như vậy, chắc cũng khát nước rồi, đi, đi uống cà phê với chị." Lâm Sanh nhíu mày, ngày đầu tiên tới làm đã đi vào hết mấy bộ phận, ngay cả phòng tài vụ cô còn chưa có bước vào, mặc dù giới thiệu công ty rất quan trọng, nhưng việc quan trọng hơn không phải là chuẩn bị cho công việc sao. Văn phòng bát quái thật khủng bố, mỗi công ty luôn có mấy người nhiều chuyện, thích khua môi múa mép. Lúc này không có làm việc, chạy tới uống cà phê với tổng giám đốc, có trời mới biết là sẽ bị nói thành cái dạng gì, mặc dù cô cũng rất muốn ôm bắp đùi. "Diệp tổng, bây giờ đang trong thời gian làm việc." "Không sao, em mới vào làm ngày đầu tiên, cứ làm quen với hoàn cảnh trước, chuyện công tác không cần gấp, chị tin tưởng năng lực của em, sẽ bắt đầu sớm thôi." Lãnh đạo lên tiếng, cô còn có thể nói gì nữa. Trong phòng giải khát, Diệp Đồng pha xong hai ly cà phê, đưa một ly cho Lâm Sanh, cười nói "Thế nào, cũng hiểu đại khái về công ty rồi chứ." "Cũng hiểu đại khái rồi." Lâm Sanh nhận cà phê, nghiêm túc nói "Cảm ơn Diệp tổng." "Không cần cảm ơn, sau này chúng ta cũng là đồng nghiệp, giúp đỡ nhau là chuyện tất nhiên." Diệp Đồng nhìn Lâm Sanh, dừng một chút, lại cong khóe môi, "Chúng ta lại gặp nhau lần nữa, đây cũng là một loại duyên phận." Diệp Đồng nhìn ánh mắt Lâm Sanh, sạch sẽ ấm áp, cô cười rộ lên, phảng phất như có ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào trong đáy lòng, giống như có một loại cảm giác đã thân thiết từ lâu. Lâm Sanh lập tức hoảng hốt, lại vội vàng dời ánh mắt ra chỗ khác, rũ mắt xuống, nâng ly lên hướng Diệp Đồng ra hiệu "Diệp tổng, cảm ơn cà phê của chị." "Không khách khí." Diệp Đồng bật cười, mới vừa rồi Lâm Sanh mới liếc cô một cái, biểu tình trên mặt giống như có tật giật mình, cô uống một ngụm cà phê, nhớ ra là còn có việc, "Được rồi, chỉ lo giới thiệu mấy bộ phận khác, chị nói một chút tình hình của bộ tài vụ cho em biết." Lâm Sanh gật gật đầu, bỏ đi mấy suy nghĩ lung tung, nghiêm túc nhìn cô. "Người của bộ tài vụ không nhiều lắm, tổng cộng có mười ba người, tuần trước kế toán đến kỳ hạn từ chức, hôm nay em vừa tới, cũng không hiểu hết các hoạt động dự án, tài chính của công ty và tình hình kinh doanh của bộ tài vụ, trưởng phòng sẽ nói cho em biết công việc cụ thể, chị hi vọng em có thể hiểu rõ tất cả hạng mục của công ty trong thời gian ngắn nhất, Lâm Sanh, có lòng tin không?" Lâm Sanh tràn đầy tự tin, cô lập tức đồng ý "Diệp tổng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ." Chuyện này đối với Lâm Sanh mà nói thì cũng không khó, dù sao kinh nghiệm ba năm làm tài vụ cũng không chỉ để đó. Diệp Đồng gật đầu "Được, cố gắng lên." Được lãnh đạo bộ phận cổ vũ, Lâm Sanh giống như được tiêm máu gà, thần thái sáng láng, vẻ mặt phấn chấn, cô "ừng ực" mấy cái uống hết cà phê, rồi lập tức hỏi cô "Diệp tổng, vậy em quay lại làm việc nha?" "Ừm." Diệp Đồng vừa muốn lên tiếng trả lời, ánh mắt vô tình nhìn thấy nếp nhăn trên áo sơ mi trắng ở bên eo, cô kêu Lâm Sanh sắp xoay người lại, "Chờ đã." Lâm Sanh xoay người. "Diệp tổng, còn có dặn dò gì nữa sao?" "Không, không có dặn dò." Lâm Sanh còn đang khó hiểu, Diệp Đồng liền để ly xuống, chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Sanh. Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, thân thể ở rất gần nhau, Lâm Sanh dường như có thể ngửi được mùi thơm tản ra trên người Diệp Đồng, hô hấp không khỏi chậm lại, cũng không dám thở mạnh, nhịp tim đập nhanh. Hai bàn tay khẽ vuốt trên eo cô, cả người lâm Sanh lập tức cứng lại. Hai bàn tay đó chuyển động bên hông, rồi lại vòng lấy eo của cô, như là đang ôm lấy cô, trong phút chốc mặt Lâm Sanh liền đỏ lên, đang muốn đẩy Diệp Đồng ra, thì bên tai truyền đến tiếng cười khẽ "Lâm Sanh, đừng khẩn trương, áo sơmi của em bị nhăn, chị chỉnh lại giúp em thôi." Lâm Sanh lúng túng, một cử động nhỏ cũng không dám. Mặc cho hai bàn tay đó nhẹ nhàng di chuyển bên hông cô, xém chút nữa là cô đã nghĩ sai về lãnh đạo rồi, thì ra lãnh đạo chỉ đang chỉnh áo sơ mi giúp cô. May là trong phòng giải khát này không có ai. Có cái gọi là vui quá hóa buồn, Lâm Sanh mới vừa cảm thấy may mắn khi không có người, thì ở ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh giày cao gót giẫm trên sàn nhà, phát ra tiếng vang "Cộc cộc cộc" giòn giã. Dường như Diệp Đồng cũng nghe thấy, đang muốn buông Lâm Sanh ra, thì tiếng vang "Lộc cộc" liền biến mất, Lâm Sanh ở trong ngực lập tức cứng thành một cục đá. Một đạo ánh mắt lạnh như băng đánh tới, chỉ cảm thấy cả người cô lạnh lên, Lâm Sanh kinh ngạc nhìn Hứa tiểu thư, trong lúc nhất thời hoàn toàn quên đẩy Diệp Đồng ra, đôi mắt đen nhánh của Hứa tiểu thư mang theo một chút sắc bén, đôi môi mím chặt, lúm đồng tiền nho nhỏ ở bên má thì lại trở nên đáng sợ. Con mẹ nó! Hứa tiểu thư biến sắc! Vuốt thẳng nếp nhăn, Diệp Đồng ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt ngốc lăng của Lâm Sanh, tò mò xoay người lại, thì thấy lão bản mới đang đứng ở ngoài cửa. Diệp Đồng tự nhiên chào hỏi "Hứa tổng." Nghe được hai chữ "Hứa tổng". Lâm Sanh lại giật mình, Hứa tiểu thư... Hứa tổng... Lại là lãnh đạo công ty. Hứa Nam rất có hứng thú nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục của Lâm Sanh, chỉ lặng lẽ nhìn một chút, rồi liền nhìn đi chỗ khác, cười nói với Diệp Đồng "Diệp tổng, thật thú vị, có điều ở đây là phòng giải khát, người đến người đi, cô nên chú ý một chút." Hứa lãnh đạo, cô hiểu lầm rồi, mọi chuyện không phải như cô nhìn thấy đâu, con mắt cũng biết lừa gạt người nữa đó! Lâm Sanh nhịn không được, vừa định mở miệng giải thích, Diệp lãnh đạo đã lên tiếng trước "Ừm, cảm ơn Hứa tổng đã nhắc nhở, lần sau tôi sẽ chú ý." Quanh minh chính đại! Chú ý cái gì! Lâm Sanh nhìn ánh mắt hài hước của Hứa Nam, lời nói đến bên miệng không thể phun ra được, mặt đỏ lên, xấu hổ đến nỗi hận không thể chui vào kẽ đất. Lại thêm tiếng vang "Lộc cộc", âm thanh này đánh thẳng vào trong lòng Lâm Sanh. Hứa tiểu thư vẻ mặt âm u mới vừa đứng ở ngoài cửa, nhất định là đang hiểu lầm WeChat cô gửi tới, cô là đang ôm đùi của lãnh đạo bộ phận. Cô có một loại ảo giác đáng sợ, nếu không phải lãnh đạo Diệp đang ở đây, chỉ cần Hứa tiểu thư lạnh đến nỗi muốn rớt ra mảnh băng vụn, đôi giày cao gót ở dưới chân Hứa tiểu thư, nhất định sẽ không chút do dự giẫm lên chân cô. Trong lúc Lâm Sanh đang suy nghĩ lung tung, Hứa Nam đã đi vào phòng giải khát, vừa pha cà phê vừa hỏi "Diệp tổng, đây là kế toán tài vụ mới nhận chức." Hứa tiểu thư, cô phỏng vấn, cô nhận vào, cô biết rõ còn cố hỏi nữa! Diệp Đồng giương mắt nhìn lâm Sanh, cười tủm tỉm nói "Đúng vậy, là một tiểu cô nương rất đáng yêu." Từ lúc lão bản mới xuất hiện, Diệp Đồng liền phát hiện lâm Sanh không được tự nhiên cho lắm, thừa dịp lão bản mới còn chưa lên tiếng, Diệp Đồng nói "Hứa tổng, người mới vào sẽ có rất nhiều chuyện bận rộn, tôi mang người mới quay về bộ phận." "Ừm, được." Bầu không khí trong phòng giải khát khá là quái dị, hai lãnh đạo nói chuyện, Lâm Sanh rũ mắt xuống, không dám nhìn Hứa tiểu thư, cũng không dám mở miệng ra, chờ đi theo Diệp Đồng ra khỏi phòng giải khát, cô mới thở ra một hơi, như trút được gánh nặng. Diệp Đồng và Lâm Sanh cùng sóng vai đi, cô nghiêng mặt qua, nhìn mồ hôi lạnh chảy ra từ trán Lâm Sanh, cho là cô bị lão bản đọa, liền mở miệng an ủi "Lâm Sanh, đừng khẩn trương, Hứa tổng không có ăn thịt người đâu." Trong lòng Lâm Sanh vẫn còn sợ hãi, nhìn Diệp Đồng cười cười "Diệp tổng, Hứa... Hứa tổng ở trong bộ phận nào vậy? Hồi nãy em cũng không nghe chị nhắc tới cô ấy." Diệp Đồng giải thích "Hứa tổng, tên là Hứa Nam, là đại lão bản của công ty chúng ta." Đại đại đại...... Đại lão bản...... Hàng xóm cách vách là đại lão tỷ của công ty. Lâm Sanh len lén nhéo đùi mình một cái, không có tiền đồ, không được run! Diệp Đồng tiếp tục giải thích "Chị cũng không biết nhiều về Hứa tổng cho lắm, chỉ biết cô ấy là được điều tới từ tổng công ty, đến sớm hơn em chừng bốn ngày, cái ngày mà em phỏng vấn, cô mới vừa vào công ty làm." Lâm Sanh "......" Cô có nên buông chân của lãnh đạo bộ phận, ôm chân vừa to lại vừa cường tráng của đại lão bản không? - Ps. Tội tiểu bảo mẫu v Tuần mới tốt lành!^^ Đón ai, không cần nói cũng xoay người, Lâm Túc đã nghe thấy cháu gái gọi mình, bước nhanh tới cửa phòng ngủ, chỉ thấy cháu gái đẩy cái vali con đi ra, ấm ức mong manh nhìn mình"Cô cô, thu dọn xong.""Có chút hành lý?" Lâm Túc tiện tay nhận lấy vali, ánh mắt quét một vòng phòng ngủ, ga trải giường vỏ chăn đều tháo ra, chỉ còn khung chính là ổ nhỏ 3 năm từng góc Lâm Sanh đều rất quen thuộc, cô lưu luyến rời khỏi phòng khách, vừa quay đầu nhìn phòng khách lần nữa, sau đó mới tiến tới ôm cánh tay cô cô, nhỏ giọng lầm bầm"Nói không chừng sau này sẽ trở lại.""Sanh Sanh, con có biết cái gì gọi là vui quên cả trời đất không?" Tiêu Tử Ngọc đi tới, trêu ghẹo "Thành phố S có người yêu, con còn có thể nhớ quay lại?""Con muốn trở về thì trở về, dì Tiêu nếu như cứ phá bệ nhà con, coi chừng bốn mươi tuổi cũng không ai thèm lấy." Lâm Sanh hướng về phía Tiêu Tử Ngọc làm mặt hung thần ác Tử Ngọc giận mà cười, bước một bước thật lớn nhào tới Lâm Sanh trốn sau lưng Lâm Túc, ngón tay co lại tàn bạo búng lên trán Lâm Sanh, cười mắng"Con-tên láu cá, còn dám trù dì.""Cô cô, dì Tiêu lại ăn hϊế͙p͙ con!"Cháu gái nhỏ cáo trạng, Lâm Túc bật cười, cũng phối hợp theo, che trở trước mặt cháu gái, cười nói"Lại ăn hϊế͙p͙ Sanh Sanh, trừ tiền lương của em."Lâm Sanh dương dương tự đắc, khẽ hừ hừ"Dì Tiêu, dì có nghe không, trừ tiền lương của dì."Đối với hành vi có khi thật ấu trĩ của hai cô cháu, Tiêu Tử Ngọc liếc mắt, đem vali qua cạnh Lâm Túc, miệng mỉa mai"Cô cô là đại lão bản, cháu gái thời gian tới cũng là đại lão bản, tôi đây chỉ là một thư ký nho nhỏ không thể trêu chọc mấy người, tôi đi được chưa ."Tiêu Tử Ngọc vừa đi mấy bước liền quay đầu nhìn Lâm Sanh, bên môi là nụ cười âm hiểm"Đúng rồi, Sanh Sanh bé nhỏ, dì còn muốn nói với con một việc, suốt quãng đường trở về thành phố S cũng chỉ có hai người chúng ta.""Dì với con?" Lâm Sanh sửng Tử Ngọc nở nụ cười âm hiểm, còn muốn nói gì đó nhưng "bá đạo tổng tài" đã dùng ánh mắt quét qua, đầy cảnh cáo, Tiêu Tử Ngọc tự động im miệng."Cô cô có việc, con về trước đi." Lâm Túc giơ tay xoa đầu vai cháu gái "Trêи đường về cẩn thận, ở công ty nghe dì Tiêu nói."Thôi xong, cô cô không ở đây, trêи đường về dì Tiêu nhất định ăn hϊế͙p͙ cô, Lâm Sanh chu miệng, hai tay ôm cổ cô cô, thấp giọng hỏi"Khi nào cô cô về?""Mấy ngày nữa sẽ về." Lâm Túc cười khẽ, vỗ nhẹ lưng cháu gái."Cô cô sớm về nha, con một mình ở LT làm việc, con sợ con không làm được." Lâm Sanh lo lắng nhất chuyện này, không phải cô không có tự tin, mà thật sự kinh nghiệm không bao nhiêu, không có đủ sức."Không phải con muốn làm nữ cường nhân sao?"Lâm Sanh gật đầu"Giống cô cô.""Vậy được rồi, đây chính là cơ hội tốt, phải tin tưởng chính mình." Lâm Túc khẽ căn dặn cháu gái "Trong công việc gặp phiền phức gì Dì Tiêu sẽ giúp con, hoặc gọi điện thoại cho cô cô.""Dạ." Lâm Sanh buồn rầu vẻ cháu gái thật giống như không đủ lòng tin chính mình, Lâm Túc khẽ cười, sóng mắt lưu chuyển, nhẹ giọng hỏi"Còn muốn ở bên Hứa Nam không?""Muốn!" Lâm Sanh thốt lên."Nếu muốn bên nhau vậy con phải cố gắng, mặc kệ mệt thế nào cũng không thể dể dàng buông bỏ, chờ con đứng cùng độ cao với Hứa Nam, con đường của hai đứa sẽ đi được xa hơn." Lâm Túc mỉm cười, khẽ đẩy gò má cứ dính lấy mình rồi cọ tới cọ lui cô cổ vũ, Lâm Sanh giống như được kϊƈɦ thích, hò hét"Con sẽ cố gắng!"....Ngày cuối cùng tháng Hoan và Diệp Đồng bàn xong chuyện hợp tác, cũng thành công ký được khách hàng mới, theo lịch trình đã kế hoạch , ngày mai lái xe trở về, vừa hay sẽ kịp buổi tối tới thành phố Z, vất vả mệt nhọc qua đi có thể mỹ mãn nghỉ ngơi, ngủ một người ở bên ngoài chúc mừng một về khách sạn, Diệp Đồng do uống chút rượu nên trở về phòng nghỉ trước, La Hoan không có trở về, nhìn theo Diệp Đồng lên lầu liền xoay người tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy dáng người tao nhã ngồi trêи sofa ở góc khuất, lúc này chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, bước nhanh tới chỗ người Hoan ngồi xuống, nhìn thấy người kia vẫn dáng vẻ lạnh nhạt như trước, hung hăng trừng mắt, đi thẳng vào chủ đề"Lâm Túc, chị còn chưa định ngả bài à?""Hữm?" Lâm Túc ngước nhìn La Hoan tức giận"Chị tới 6 ngày rồi, mỗi ngày đều ở sau lưng nhìn trộm, chị không sợ lâu dài bị chai chân à?""Chỉ cần nhìn như vậy, cũng rất tốt."Hoàng thượng không vội thái giám đã vội, La Hoan trắng mắt liếc nhìn Lâm Túc, bất đắc dĩ hỏi"Lẽ nào cứ nhìn em ấy như vậy, nhìn cả đời?"Lâm Túc trầm ngâm không nói, gương mặt xinh đẹp kia đã rút đi nụ cười thản nhiên, thở dài khe khẽ, giọng có chút trầm"Cái kết trong lòng hai năm, như gai nhọn đâm sau vào lòng em ấy, không dễ dàng rút ra."La Hoan cau mày nói"Vậy chị đi rút đi, chị không rút, mãi mãi đều nằm đó.""Chị biết.""Lâm Túc, chị thừa nhận đi, chị chết vì sĩ diện, sẽ khổ thân."Bạn bè nhiều năm, La Hoan đương nhiên hiểu rõ Lâm Túc tính tình cực kỳ ẩn nhẫn, người đó cho dù nỗ lực nhiều thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không nói ra miệng một câu, chỉ ở phía sau âm thầm cống hiến không cầu hồi không nói, ai mà biết?Không nghe tiếng đáp lại, La Hoan nhìn chằm chằm Lâm Túc ngồi ở đối diện, sâu bên trong đôi con ngươi kia không ai nhìn ra được nông sâu, vẫn không có bất kì biến hóa dị thường gì, ngẫm lại một chút, lại hỏi"Lâm Túc, có phải chị còn cố kỵ gì không?"Cho nên mới do dự, không dám thử đi rút gai đã cắm rễ thật sâu trong đáy lòng Diệp Đồng, cũng chính là gai nhọn trong lòng mình, hiện tại thì Lâm Túc ngay cả dũng khí đi gặp Diệp Đồng cũng không có, khỏi nói đi rút gì đó."Cố kỵ?" Nghe thấy lời La Hoan nói, Lâm Túc nhướng mày "Có thể thật sự có chút cố kỵ."Nói trúng rồi, La Hoan khá ngạc nhiên vừa vỗ tay nói"Chị là người mạnh mẽ, rốt cuộc cố kỵ gì, đừng có lề mề, lại tiếp tục khổ chị, khổ Đồng Đồng, chị mệt cậu ấy cũng mệt.""Chị..." Lâm Túc định nói lại dừng."Đến lúc này, chị cái gì mà chị, Đồng Đồng ở trêи, số phòng chị biết rõ." La Hoan nhanh chóng ngắt lời, hận không dắt tay Lâm Túc đi."Thì coi như hai người không mệt, em làm người quan sát, hai năm qua, nhìn hai người dằn vặt lẫn nhau, em thay hai người cảm thấy mệt tâm."Khi thấy gương mặt Lâm Túc khôi phục vẻ không lạnh không nhạt, lời chỉ trích đến bên môi, La Hoan nuốt vào trong bụng, bất đắc dĩ xua tay"Bỏ đi, bỏ đi. Làm bạn bè, em sợ chị rồi."La Hoan buông tay ra hiệu"Trước tiên nói ra cố kỵ trong lòng chị, em nhanh chóng giúp chị giải quyết hết, hoặc giảng giải cho chị, miễn cho chị để tâm những thứ vụn vặt, để cho Đồng Đồng nhà em lại chờ đợi thêm một cái hai năm nữa.""Cố kỵ." Lâm Túc nhỏ giọng Hoan thúc giục"Mưa gió đều qua rồi, chị còn cố kỵ gì nói mau.""Thật ra cũng không có cố kỵ gì." Lâm Túc có chút bất đắc dĩ nở nụ cười "Chị không còn trẻ nữa...""Đúng đúng đúng." đầu óc La Hoan nhanh chóng xoay chuyển, lần thứ hai cắt đứt lời Lâm Túc, trừng mắt "Em biết, cố kỵ của chị là tuổi tác đúng không?""Chị đã ba mươi lăm tuổi, cuộc đời đã đi qua một nửa, Đồng Đồng còn trẻ." Lâm Túc nhíu mày, không có trả lời cũng không có phản ứng "Nếu như đây được coi là cố kỵ, đó chính là cố kỵ."La Hoan cái hiểu cái không, thật ra ngẫm lại, cũng có thể hiểu rõ cũng như lý giải cố kỵ của Lâm ba mươi lăm tuổi, Diệp Đồng hai mươi bảy tuổi, tuổi tác hơn kém nhau 8 tuổi, lại cảm giác sâu sắc nhất lúc tách tháng trôi qua, một gần vào trung niên, một đang thanh là ích kỷ lại vô tư, cô kỵ trong lòng Lâm Túc, không muốn làm trễ nãi Diệp Đồng, nên hai năm qua, Lâm Túc cực lực khắc chế tình cảm của mình, đối với Diệp Đồng nhớ nhung nhưng không gặp, trốn tránh không nhìn Hoan tiếc nuối, nhẹ giọng phản bác"Vì sao chị còn muốn gặp cậu ấy, còn muốn tìm đến cậu ấy?"Lời này giống như Lâm Túc hỏi chính lòng mình, Lâm Túc trầm mặc một lúc lâu, tựa hồ nghĩ đến gì đó, gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt"Bởi vì, chị đến đem em ấy về.""Chị không phải có điều cố kỵ sao!"Lâm Túc cười vui vẻ, nói nhỏ"Cho dù có điều cố kỵ, chị cũng không khống chế được chính mình."Thân bất do với mâu thuẫn của Lâm Túc, La Hoan cảm thấy đầu muốn phình to"Vậy em còn khuyên chị cái gì, chị trực tiếp đem người mang về đi.""Thật sự dễ dàng như vậy thì tốt rồi."Nghe nói thế, La Hoan giật mình sửng sốt, giơ tay lên vuốt cằm, biểu cảm bối rối"Quả thật không dễ dàng vậy, vất vả lắm Đồng Đồng mới đứng vững ở thành phố Z, ở công ty XS phong thủy khởi sinh*, cậu ấy có thể sẽ không vì chị buông bỏ sự nghiệp của mình."*Làm việc suông sẻ thuận lợi."Không sao cả." Lâm Túc nở nụ cười nhàn nhạt "Chờ em ấy buông xuống, chung quy sẽ theo chị trở về."La Hoan liếc Lâm Túc"Chị tự tin vậy à?"Lâm Túc chỉ cười không nói."Coi như em chưa nói gì." La Hoan đỡ phụ nữ ngồi ở đối diện cô, tự tin từ trong ra ngoài, bất kể là bên ngoài quần áo hay khí chất đều hướng tới sự trang nghiêm nhã nhặn, vừa toát ra sự lãnh diễm cao quý, chưa bao giờ thiếu tự Hoan nghĩ tới gì đó, gõ bàn, nhắc nhở"Chiều nay tụi em về, hôm nay là ngày cuối, chị định làm thế nào, cứ nhìn nhìn không gặp cậu ấy?""Không vội." Lâm Túc lắc đầu."Ý của chị, trở về rồi nói?""Trở về rồi nói."La Hoan gật đầu"Em đây chúc chị thật nhiều may mắn, sớm dỗ Đồng Đồng về.""Cảm ơn." Lâm Túc cười Hoan trừng mắt"Còn nữa nha, đừng có cố kỵ xoắn xuýt gì đó, hai năm qua em coi như rõ ràng, trong lòng Đồng Đồng cũng chỉ có chị.""Ừ, chị biết." Lâm Túc khẽ cười."Chị biết cái gì." hai mắt La Hoan hướng lên, đang tính đảo xuống thì liếc về hướng dáng người đứng lặng cách đó không Hoan vô thức rụt đầu về nhưng không còn kịp, người kia thấy cô hiển nhiên rất kinh ngạc, đối với cô khẽ cười, chậm rãi đi về phía bên này, La Hoan nhanh chóng nhìn quanh, hai người đã ở nơi xa nhất đường lớn, không có chỗ trốn."Sao vậy?"Lâm Túc phát hiện La Hoan không thích hợp lắm, đang muốn theo tầm mắt của La Hoan quay đầu nhìn bị La Hoan đưa tay ngăn cản tầm nhìn, Lâm Túc quay đầu ánh mắt nghi ngờ nhìn La Hoan, đã thấy La Hoan trưng vẻ mặt có chút chán đời*.*生无可恋 sinh không thể yêu từ ngữ trêи mạng, ý tứ là chỉ cuộc sống không còn bất kì người và chuyện gì có thể lưu luyến, sinh mệnh đã không còn ý Hoan nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, mỗi câu mỗi chứ nói"Lâm Túc, chị toi rồi." Nhận thư bàn giao công việc tâm tư rối bời, Lệ Sa tiếp tục tập trung tinh thần khẩn trương làm nay 14 tháng 5, cách cuối tháng khoảng nửa tháng, cô muốn dành thời gian để hiểu các hoạt động và các hạng mục của công ty, hiểu rõ các loại báo cáo, cuối tháng nhất định bận rộn càng không thể xuất hiện một con số một phân tiền sai tập trung, thời gian cứ thế trôi qua, tiếng chuông tan tầm 5 giờ vang Sa từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, tối nay còn phải nấu cơm tối cho Phác tiểu thư, cô suy nghĩ một hồi, lấy điện thoại trong túi xách ra, gởi tin nhắn cho Phác tiểu thư, hỏi khi nào Phác tiểu thư tan tầm, cô cảm thấy Phác tiểu thư trăm công nghìn việc chắc chắn sẽ không cùng cô cùng nhau tan tới tin nhắn thực đơn tối qua Phác tiểu thư gởi cho mình, Lệ Sa nhìn bằng nửa con tiểu thư đã gởi 4 chữ.'Đêm nay ăn chay.'Còn đưa cô 100 đồng tiền đồ ăn, ăn chay ở đâu dùng tới 100 hoàn toàn hết đường lui rồi, hôm qua ban đầu muốn mời Phác tiểu thư tới nhà ăn một bữa cơm, cô vất vả mua một đống đồ ăn về, kết quả không thành, lần này tiếp tục ăn, đừng lãng này có người gõ cửa."Xin chào, kế toán Lạp.""A, chào, vào đi."Lệ Sa đặt điện thoại xuống, nhìn cô gái trẻ ngoài cửa, cô gái này quần áo rất trẻ trung trang điểm xinh đẹp, áo sơ mi phối với quần jean, đơn giản sạch rộ lên rất rực rỡ, trong đám mỹ nhân của công ty cũng có vẻ đặc biệt riêng, thoạt nhìn là sinh viên mới ra xã gái trẻ đi tới, đem văn kiện trong tay đặt lên bàn làm việc của Lệ Sa, ưỡn mặt ra nói"Kế toán Lạp, những tài liệu này là chủ quản Hoàng bảo em trước khi tan tầm đưa tới, là bản báo cáo hàng năm của năm ngoái, với báo cáo quý của năm nay, báo cáo hàng tháng của 4 tháng trước.""Nhiều như vậy?" Lệ Sa lẩm bẩm, cô thuận tay cầm một bản báo cáo, nhìn một chút lại ngẩng đầu lên hỏi "Em tên gì?"Chống lại ánh mắt Lệ Sa, cô gái trẻ vội vàng rũ mắt xuống, khuôn mặt trắng noãn hiện vẻ sợ hãi, giọng có chút lắp bắp"Kế toán Lạp, em... em tên là Ngô Phân, mới vào công ty chưa lâu, còn là thực tập sinh."Thực tập sinh, thảo nào nhìn còn trẻ như tới lúc cô vẫn còn là thực tập, ở công ty cũng giống Ngô Phân nhát gan sợ phiền phức, gặp người liền tránh, nhìn ai cũng sợ, đều là người từng làm cô gái nhỏ này sợ, Lệ Sa lộ ra vẻ mặt tươi cười, giọng cực kỳ ôn nhu."Ngô Phân đúng không, chị cũng mới tới công ty, em không cần gọi kế toán Lạp, gọi Lệ Sa là được rồi, còn nữa, đừng khẩn trương, thả lỏng chút, người trẻ phải can đảm mặt dày lên, thể diện không thể làm cơm ăn."Ngô Phân do dự, sợ hãi nói"Em gọi chị chị Sa, có thể không?"Lệ Sa gật đầu cười"Đương nhiên có thể, rất hân hạnh được quen em."Ngô Phân cười xấu hổ"Em cũng rất hân hạnh được biết chị, chị Sa, chị còn chưa tan tầm sao?""Chị cũng vừa muốn tan tầm."Lệ Sa quơ quơ bản báo cáo trong tay, bộ dạng than thở."Em coi, chủ quản Hoàng bảo em đem một đống tài liệu qua đây, cái này chính là muốn giết chết chị, chị không thể tan ca sớm nha ~""Chị Sa, đã tới giờ tan ca, chị có thể không cần phải làm thêm giờ." Ngô Phân bị Lệ Sa chọc cười, cảm giác khẩn trương đều biến mất, kế toán mới tới tính tình rất tốt, xem ra rất dễ thân Sa buông bản báo cáo"Em có về không hay ở lại tăng ca?"Ngô Phân miễn cưỡng cười cười"Tăng ca, mới vào làm còn rất nhiều điều không hiểu.""Phải tự tin chuyên cần mới có thể bổ sung những thứ kia." Lệ Sa từ trước tới nay đối với thực tập sinh đều phá lệ quan tâm, "Được rồi, có cái gì không hiểu, em cũng có thể tới hỏi chị."Hai mắt Ngô Phân sáng rực lên, mặt e lệ"Thật sao, mà vậy cũng ngại lắm."Lệ Sa cười cười, đút kết 3 năm đi làm của mình, Lệ Sa nghiêm túc nói"Ở công ty học kinh nghiệm, tặng em 7 chữ gan dạ mặt dày mở miệng trước.""Em nhớ kỹ rồi, cảm ơn chị Sa." nghe xong Lệ Sa nói, máu tràn đầy sức sống, "Công việc còn chưa làm xong, em đi làm trước."Lệ Sa gật đầu"Ừ, em đi đi."Nhìn Ngô Phân trong nháy mắt hai mắt sáng lên, sao cô có cảm giác dụ dỗ trẻ nhỏ nhỉ? Làm kế toán cái gì, cô hẳn là nên đi bán hàng đa cấp.

tổng tài lại gọi tôi đến nhà chị ấy